Hâm nóng tình yêu với bản thân? Bạn không nhầm đâu! Giữa vô vàn cách để hâm nóng với người bạn đời, bạn sẽ có đôi chút nghi hoặc khi nghe nhắc đến hâm nóng tình yêu với bản thân.
Nếu bạn biết người tri kỷ của bạn đó chính là bản thân mình thì có bao giờ bạn nghĩ rằng mình đã đối xử đủ tốt với người bạn tri kỷ của mình hay chưa? Đã bao giờ mình dành thời gian để hiểu bản thân và để yêu thương chính mình hay chưa? Là người bạn tri kỷ, xứng đáng được yêu thương như thế phải không nào?
Người bạn tri kỷ cần gì?
Thực tế, chúng ta chưa dành đủ thời gian cho chính mình để hiểu và thương như một người bạn tri kỷ. Mỗi ngày chúng ta vẫn nhìn thấy vô vàn những điều không vừa ý của bản thân để tự oán trách mình. Chúng ta luôn tìm kiếm sự hoàn hảo, tốt đẹp từ bất cứ người nào đó để mong rằng bản thân mình cũng được như thế. Đó là động lực kéo chúng ta đi tìm hạnh phúc của bản thân từ bên ngoài. Chúng ta bị áp đặt rằng, cuộc đời này phải có những thứ này, thứ kia thì mình mới hạnh phúc. Những thứ mình có thực ra không phải là những thứ làm cho mình hạnh phúc.
Những thứ mình có trong tay, có thể sờ, đếm, nắm được như tiền bạc, của cải, danh vọng và ai cũng nhìn thấy được thì đó là những cái chúng ta muốn người khác muốn nhìn thấy. Chúng ta lái những chiếc xe đắt tiền, mặc những bộ đồ hàng hiệu, tham gia những bữa tiệc rất xa xỉ, đi đến đâu cũng được chiều chuộng, tung hô… Liệu tận sâu trong lòng mình có hạnh phúc, an lạc hay không? Chúng ta tự đánh bóng những thứ để người khác nhìn thấy và lầm tưởng có đủ bộ sưu tập đó thì sẽ hạnh phúc.
Thực chất, hạnh phúc không đến từ những thứ đó. Hạnh phúc đến từ bên trong chính bản thân mình. Hạnh phúc đến từ những thứ không có: Không bệnh tật, không lo lắng muộn phiền, không tai họa, không áp lực, không bó buộc, không quan hệ độc hại…
Những người chưa có được mọi thứ sẽ khó lòng tin được hạnh phúc đến từ những thứ không có. Vì vậy chúng ta luôn phải mất thời gian đi một vòng từ không có đến có rồi lại ngộ ra và chấp nhận cái không có để hạnh phúc.
Vì con đường đi đến hạnh phúc ziczac như thế nên chúng ta đã chạy theo một phần bề nổi của con người mình mà bỏ lơ phần chìm trong bản thân. Đó là phần không thay đổi và là phần cốt lõi để giữ cho phần nổi được nổi lên theo nguyên lý của tảng băng trôi.
Chúng ta đã chạy theo những thứ bên ngoài bản thân mình để có thêm, có thêm và có thêm… Chúng ta nhầm tưởng đó là hạnh phúc và nhầm tưởng đó là yêu bản thân mình. Thực ra người bạn tri kỷ của chúng ta không hạnh phúc vì tất cả những điều đó. Người bạn tri kỷ của chúng ta cần yêu thương, quan tâm, chăm sóc, thấu hiểu.
Người bạn tri kỷ cần chúng ta lắng nghe cảm xúc, lắng nghe những tiếng nói nho nhỏ bên trong, lắng nghe những điều yêu thích. Chúng ta nhìn thấy một bông hoa, một tiếng nói nhỏ trong lòng rằng bông hoa đẹp quá mình muốn ngắm một chút. Ngay lúc ấy, một tiếng nói lớn hơn, lấn át: nhanh lên, muộn rồi, không có thời gian để mộng mơ đâu! Để lúc khác! Cái “lúc khác” không biết đến bao giờ mới tới!
Khi đọc một trang sách trái tim reo lên khe khẽ chạm vào cảm xúc. Một tiếng nói khác lập tức xuất hiện lấn át: Để lúc khác! Bao nhiêu việc còn chưa làm! Khi chúng ta mệt đến bã người, tiếng nói nho nhỏ cất lên: ước gì mình được nghỉ ngơi! Lập tức tiếng nói nhỏ bị trấn áp ngay: Không cố mà làm thì lấy đâu ra tiền mà sinh sống! Ráng lên, xong việc rồi nghỉ. Biết bao giờ mới xong việc?
Tiếng nói nho nhỏ của chúng ta quen dần với im lặng. Tiếng nói nhỏ chính là tiếng nói thật nhất của bản thân. Khi nó cất lên thì chúng ta với lý trí, bản ngã của mình vội tạt nước, đè bẹp làm cho nó lịm tắt. Rồi đến một lúc chúng ta mệt nhoài, đau đớn, bất hạnh muốn nghe tiếng nói nhỏ bên trong nhưng không còn nghe được nữa. Không còn bất cứ âm thanh nào của chính bản thân mình nhắc nhở nữa. Chúng ta sống ngày qua ngày và không biết mình là ai, không biết sống cuộc đời này để làm gì, sao mãi không chạm được đến hạnh phúc? Hay hạnh phúc không có thực trên đời này?
Chúng ta sẽ không chạm được hạnh phúc khi mà bản thân đã hoàn toàn mất kết nối với chính mình, không còn nghe được tiếng nói của chính mình. Đứng trước các câu hỏi “mình muốn gì?”, “Muốn cuộc đời mình ra sao?”, “Ngay lúc này bạn muốn làm điều gì nhất”…. Những câu hỏi này lý trí, sự áp đặt, sự tấn công, áp lực tứ phía không trả lời được. Chỉ có tiếng nói tri kỷ bên trong mới trả lời được mà đã từ lâu nó đã chọn cách im lặng.
Dành thới gian làm điều mình thích
Hâm nóng tình yêu bản thân bằng những điều giản dị
Để hâm nóng tình cảm với bản thân mình, hãy dành cho mình chút thời gian, sự quan tâm, lắng nghe những tiếng nói nho nhỏ. Những tiếng nói ngược chiều với dòng suy nghĩ của lý trí.
Đặt tay lên trái tim mình để nghe nhịp đập, để trái tim cất lên tiếng nói cảm xúc, tình yêu thương.
Dành cho mình chút thời gian để tách khỏi cuộc sống thường nhật, tách khỏi những lo lắng bộn bề để lắng nghe điều mình mong muốn nhất lúc này.
Đối diện với bản thân mình, ngắm gương mặt mình, nhìn ngắm ánh mắt, nụ cười trước gương để biết rằng nụ cười đó đến từ trái tim hay chỉ là một nụ cười cơ học. Nhìn thấy nếp nhăn nơi vầng trán, khóe miệng, đuôi mắt để hiểu được rằng chúng ta đã đi qua nhiều năm tháng mà chưa trò chuyện với bản thân lần nào.
Dành ít phút mỗi ngày để cảm ơn bản thân ngày hôm nay bạn đã khỏe mạnh. Cảm ơn đôi tai đã giúp bạn nghe được âm thanh của cuộc sống dù là âm thanh đó dễ chịu hay khó chịu. Cảm ơn bước chân đã giúp bản thân đi những nơi này bên kia. Cảm ơn đôi bàn tay đã giúp bạn làm bao nhiêu việc, thể hiện tình yêu thương với ai đó. Cảm ơn cái miệng đã giúp bản thân ăn ngon và nói ra những điều mình muốn nói. Cảm ơn tất cả mọi bộ phận trong cơ thể mình. Nhờ chúng mà mình có thể sống được, có được tất cả mọi thứ hiện hữu nơi đây.
Viết những dòng tâm sự của chính bản thân vào cuốn nhật ký mỗi ngày để sau này đọc lại sẽ biết mình đã sống những ngày qua thế nào? Mình đã từng yêu thương hay bạc đãi bản thân? Và nhớ nói với bản thân điều này mỗi ngày:
- Xin lỗi bạn.
- Mong tha thứ.
- Cảm ơn bạn.
- Tôi yêu bạn.
Bằng những việc khởi đầu bé nhỏ như thế, sẽ giúp chúng ta dần dần kết nối lại với chính mình, hâm nóng tình yêu với chính mình.
Khi bạn đã kết nối với được bản thân, yêu bản thân mình đủ đầy thì những thứ khác sẽ đến một cách tự nhiên đúng lúc và vừa vặn. Sự vừa vặn không đến từ bên ngoài mà đến từ bên trong: “biết đủ là đủ”!
Bạn có thể thích