Những chuyến du lịch đến miền núi phía Bắc, đọng lại trong tôi hình ảnh người phụ nữ nhỏ thó gùi những gùi bắp, gùi củi lấp hết người đi trên từng vách đá hiểm trở hay con đường dốc đứng và những đứa trẻ vẻ mặt ngây thơ, áo quần nhem nhuốc.

Hình ảnh này khởi lên trong tôi mong ước là sẽ đến tận nơi hiện diện cuộc sống thực của người dân bản địa chứ không phải trên sân khấu, trong ngôi nhà mô phỏng hoặc đã được du lịch hoá ở những điểm đến tham quan.

Và rồi ngày ấy đã đến, một chuyến đi thiện nguyện về bản Nà Pè, Quan Bản, Lộc Bình, Lạng Sơn. Một mảnh ghép đầu tiên về bức tranh cuộc sống vùng cao đã hé lộ. Một chuyến đi ngắn nhưng đã vẽ ra một cuộc sống muôn màu.

Đi để trưởng thành

Một ngôi trường mầm non bé xinh, mới tinh nằm trên quả đồi hiện ra trước mắt. Ngôi trường được xây nhờ những tấm lòng thiện nguyện, chung tay góp sức của biết bao người từ bốn phương trời. Người góp công, người góp của, người góp sức, người góp thời gian và sự hiện diện…

Thật khó để nói đóng góp nào giá trị hơn đóng góp nào. Mỗi sự đóng góp như một sợi vải, sợi dệt ngang, sợi dệt dọc để tạo ra một tấm vải. Tiền bạc không tự đến và chồng lên đó hoặc biến thành ngôi trường với đầy đủ công năng và xinh xắn như thế được. Những tấm lòng không thể từ xa mà biến thành những bức tường, cây cối hay bức tranh được…

Đi trong đoàn, được nghe người trong cuộc kể câu chuyện xây trường đầy xúc động và thẫm đẫm tình người. Để xây một ngôi trường, bắt đầu từ những ý tưởng, nguồn thông tin và những bước chân dò dẫm, tìm kiếm khu đất phù hợp, lên thiết kế, dự toán, tìm kiếm nguồn kinh phí, tìm kiếm nhà thầu, những con người thiện nguyện lên tận nơi để trang trí, sắp xếp mọi thứ để có hình hài, hoàn thiện cho đến lúc trao món quà đó cho các con…

Bao nhiêu tấm lòng, bao nhiêu câu chuyện cảm động, bao nhiêu niềm vui, bao nỗi buồn, bao vất vả khó khăn…gói gọn trong từng viên gạch, từng mảng tường.

Mảnh đất làm trường được hiến tặng, nhà thầu xây dựng chịu lỗ để xây trường, nhà cung cấp vật liệu biết chẳng lời lãi gì vẫn chở vật liệu xây dựng ngược lên đồi cao để góp phần hoàn thiện trường học.

Những người nghệ sĩ đến vẽ những bức tranh xinh yêu đã sống những ngày thiếu thốn đủ thứ để chạy đua với những cơn mưa cản đường khi mùa mưa bão tới.

Đi để biết cái khó khăn của người đến tận nơi xây trường, đi để biết những câu chuyện đằng sau những thứ đã hoàn thiện để bản thân trưởng thành hơn. Cuộc sống này còn biết bao điều ý nghĩa cần làm. Có biết bao tấm lòng ấm áp lẩn khuất mọi ngóc ngách trong cuộc sống.

Đi để biết việc xây ngôi trường, mang đến chút niềm vui bé mọn này là một cách đền ơn, đáp nghĩa những tấm lòng của người dân nơi đây chở che và nuôi dưỡng những người con miền xuôi về đây kháng chiến từ những cuộc chiến tranh trong quá khứ.

Chuyến đi là sự kết nối quá khứ và hiện tại, để lòng biết ơn được tuôn chảy và tuần hoàn. Những ngày khó khăn trong chiến tranh, người dân và mảnh đất nơi đây đã từng là những cứ địa cách mạng dốc toàn tâm toàn lực cho những cuộc chiến tranh đi đến hồi kết.

Quá khứ đã đi qua, những người trở lại để tri ân những người trong quá khứ như cái gạch nối để nối tiếp dòng chảy lòng biết ơn cho thế hệ tương lai. Một ngôi trường nhỏ xinh sẽ xây lên bao ước mơ đẹp đẽ cho những em bé. Các em sẽ được biết đến con chữ, tri thức, những tấm lòng thương mến để viết nên ước mơ của tôi. Chắc chắn trong dòng chảy đó, hạt giống ước mơ và biết ơn sẽ nảy nở. Khi chúng ta gieo hạt giống biết ơn và mơ ước, chúng ta sẽ có một vụ mùa hạnh phúc.

Bức tranh cuộc sống đa sắc màu

Quãng đường leo đồi, trơn trượt, sình lầy gần bốn cây số. Nếu cho tôi đi một mình lên đấy, có lẽ chẳng bao giờ nghĩ tới. Đi chung với nhau một chặng đường khó mới biết được cuộc sống thật muôn màu. Những khó khăn, những gồ ghề của những con đường trải nhựa hàng ngày vẫn khiến bao người ca cẩm, than vãn thì chẳng thể nào so được với những mét đường nơi đây.

Đường đến trường

Đường đến trường

Những cô chú U70 vẫn miệt mài leo từng bước chân nhỏ mà không một lời ca thán hay buồn phiền vì sức khoẻ đã bên kia sườn dốc. Ngược lại các cô chú còn kể cho các bạn trẻ nghe nhưng chuyến đi trước của mình, hành trình gần chục năm đồng hành cùng chương trình của Trái Tim Hồng. Hai mươi hai ngôi trường đã được xây dưới sự chung tay, góp sức của các cô chú. Quãng đường như ngắn lại, bớt khó đi bởi những bước chân dẻo dai, gân khoẻ của các cô chú và cả những lúc ngẫu hứng cất cao tiếng hát.

Mọi người cũng bỗng thấy bước chân tôi nhẹ hơn khi các cô giáo bất ngờ xuất hiện hoà vào nhóm đi đầu. Những bước chân nhanh thoăn thoắt, dáng vẻ khoan thai của những đôi chân được rèn luyện đi trên con đường gian khó. Mỗi đoạn đường lại có một kỷ niệm của các cô giáo. Nào là xe hỏng, nào là trời mưa đường trơn nên ngã xe, nào là những cuộc giải cứu của người qua đường, người dân trong bản… Với các cô, con đường đến điểm trường không chỉ là đường đi mà còn là một chuỗi dài kỷ niệm in dấu mỗi ngày đến trường.

Các bà, các mẹ đi phiên chợ về muộn háo hức chào chia tay, bắt tay những người dưới xuôi lên chung tay xây trường với bao niềm mến thương. Đôi bàn tay chai sần của họ nắm lấy những bàn tay của cô gái, chàng trai thị thành thay cho lời cảm ơn.

Chia tay nhau phút chốc cuối chân đồi và cùng cảm nhận niềm vui ấm áp trong nhau. Niềm vui cứ thế nhân lên, bao mệt mỏi cũng thoảng qua như một cơn gió ngàn. Người dân ở đây, các cô trò ở đây hàng ngày đi trên con đường này và dường như đó là một phần tất yếu của cuộc sống của họ.

Đôi chút khó khăn bùn lầy, trơn trượt, đôi cái dốc ngỗ ngược dựng cao nhưng có lẽ các cô chẳng thấy khó khăn thấm vào đâu so với nỗi khổ tâm khi nhìn thấy các con không có được ngôi trường để học. Vì vậy mà hôm nay đây, các cô tất bật vất vả từ sáng sớm vẫn thoăn thoắt bước chân và nụ cười luôn nở trên môi rạng ngời. Trong ánh mắt của các cô vẫn lấp lánh niềm vui. Niềm vui ấy, trộn lẫn những cảm xúc dâng trào đến không kiềm chế được.

Mọi người như thấy tim mình nghẹn lại khi nghe cô hiệu trưởng đang nói bỗng nhiên ngừng lại. Bao nhiêu kỷ niệm xây trường ùa về trong tâm trí khiến cô không kiềm chế được cảm xúc. Mới ngày nào đó, cái mong ước có một ngôi trường che mưa che nắng cho các con học tưởng chỉ là giấc mơ, vậy mà giờ đây cô đang đứng trước bao nhiêu người trên chính ngôi trường mơ ước để nói những lời cảm ơn. Nói sao hết được những cảm xúc đang dâng tràn trong cô.

Đôi phút dừng lại. Một nốt lặng trong dòng cảm xúc để cho tất cả mọi người hiện diện nơi đây cảm nhận được những giá trị mà ngôi trường mang lại. Nó không đơn thuần là một ngôi trường mà đã là một biểu tượng của những tấm lòng nhân ái, những yêu thương kết nối yêu thương. Ngôi trường còn là minh chứng cho những ai dám ước mơ đủ lớn và nỗ lực hết mình thì ước mơ sẽ thành hiện thực.

Các con, các phụ huynh, các cô giáo đã đến từ sáng sớm để chuẩn bị cho buổi khánh thành. Đó là niềm vui không chỉ của một công trình hiện hữu đã xong mà còn là sự kết nối yêu thương giữa những người chẳng biết mặt nhau. Các con đến từ sớm để ngắm nhìn ngôi trường xinh đẹp mà mình sẽ được học trong nay mai.

Các con ngồi đó, ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, bao nhiêu là người lạ. Có lẽ các con và cũng có thể các phụ huynh, có những người chưa bao giờ được nhìn thấy có nhiều người đến bản mình như thế. Những đôi mắt trẻ thơ mở to quan sát, để thu vào ký ức tôi những hình ảnh lạ lẫm này. Các cô giáo đã không quản trời mưa, đường đi khó khăn, ngày ngày vẫn háo hức đến trường để dạy các con nên người.

Giữa bao khó khăn ấy, những tấm lòng thơm thảo, những hành trình cho đi không tính toán đã nảy mầm. Mỗi người góp một chút sức để chúng ta có được một thế hệ trẻ tương lai làm chủ đất nước có học vấn, có tri thức và giàu lòng bác ái.

Những con người ở trong chuyến đi này đã kết nối với nhau, hứa hẹn những chương trình tiếp theo để viết thêm danh sách các trường học được xây mới. Mỗi người giờ đây đã biết thêm một điều là sẽ làm tốt hơn công việc của mình để có thể nối dài danh sách trường học trong nay mai. Đi để biết, để hiểu và chạm vào cuộc sống mến thương.

Bạn có thể thích

Leave a Reply